Trong chuyến leo Putaleng tháng hai, nhóm chúng tôi bất ngờ có thêm một thành viên ngoài kế hoạch. Cậu là người Israel tên Gil, đi du lịch một mình qua các nước Đông Nam Á: Thái Lan, Lào, Campuchia và điểm đến cuối cùng là Việt Nam trước khi cậu phải quay trở về nước vào tháng ba. Đây là người Israel thứ hai tôi gặp trong các chuyến đi du lịch khám phá của mình ở Việt Nam. Lần đầu là một cậu bạn, mà tôi nhớ không nhầm tên là Ishaq, trong chuyến đi khám phá hang Tú Làn ở Quảng Bình. Tôi thấy hai cậu có một thói quen chung thú vị: ghi chép nhật ký hàng ngày với sổ tay và bút!
Chúng tôi tình cờ gặp Gil do ở cùng homestay a Giàng, một homestay nhỏ, xinh xắn và sạch sẽ nằm trên con đường chính ở cuối bản Sì Thâu Chải, xã Hồ Thầu, Tỉnh Lai Châu; điểm bắt đầu leo cho những ai chọn cung leo lên đỉnh Putaleng từ hướng Sì Thâu Chải và đi xuống hướng bản Tả Lèng. Đây là cung đường khó nhất trong các cung đường chinh phục đỉnh Putaleng. Nhóm chúng tôi đã lựa chọn vì đây là cung đường có những cánh rừng hoa đỗ quyên đẹp nhất này.
Sau bữa tối no nê, ngon tuyệt với món lẩu gà đen nhúng các loại rau non xanh ngọt lịm, tôi tình cờ biết được Gil cũng sẽ leo Putaleng vào sáng hôm sau. Trong các chuyến đi của mình, tôi ít khi bắt chuyện hay hỏi han người lạ nếu họ không cùng nhóm. Cuộc nói chuyện giữa tôi và Gil khởi nguồn từ việc em bé chủ nhà nhờ tôi chuyển lời với Gil để cậu chuyển từ một phòng sáu người sang phòng tập thể chung của homestay, giá thuê phòng không thay đổi. Nguyên nhân là do anh chồng bạn ấy kiểm tra nhầm lịch đặt phòng của một nhóm sáu người khác. Nhóm này sẽ đến nhận phòng vào sáng sớm ngày hôm sau. Gil tỏ ra không muốn chuyển phòng khi tôi chuyển lời của bé chủ nhà. Nhưng cuối cùng, cậu cũng chấp nhận vì không có lựa chọn nào khác. Gil nói sẽ trả phòng sau khi ăn sáng để đi leo núi. Tôi hơi ngạc nhiên vì lần đầu gặp một người nước ngoài trong các chuyến leo núi của tôi ở Việt Nam. Tôi nói rằng nhóm tôi cũng leo núi vào sáng mai. Tôi hỏi Gil đi cùng ai, có porter đi cùng không và định đi mấy ngày? Gil nói cậu đi một mình, không có porter. Một người bạn của cậu chia sẻ cho cậu tracklog lên núi và cậu lên kế hoạch sẽ tự đi trong 2 ngày 1 đêm, lên núi có “homestay”, cậu có thể ngủ ở đó. Cậu mua nước và đồ ăn ở một cửa hàng tạp hóa nhỏ dưới thị xã để chuẩn bị cho chuyến leo núi này. Tôi quan sát cậu có một chiếc balo to, loại có dung tích tầm 50-60 lít, mà tôi thường thấy các bạn nước ngoài đi trekking hay đeo trong chuyến trekking Nepal của tôi năm trước. Tôi cảm thấy lo lắng cho cậu nếu cậu đi một mình.
Putaleng là một trong những cung có độ khó cao nhất trong các cung leo núi ở Việt Nam. Cung này có nhiều đường đi xuyên qua các cánh rừng trúc, rừng thảo quả, rừng rêu tuyệt đẹp và di dọc cả những con suối dài hàng kilomet. Phần lớn các cung leo núi ở Việt Nam đều đi xuyên qua các khu rừng nhiệt đới, các con suối hoặc vách đá cao. Các đường mòn lên núi đều do người địa phương và các porter khai phá. Bạn sẽ không thấy có người địa phương sinh sống trên các ngọn núi này. Theo kinh nghiệm từ các chuyến leo núi của tôi trước đây thì bạn sẽ rất dễ bị lạc đường nếu không có porter dẫn đường. Đã có những tai nạn đáng tiếc xảy ra với một số bạn người nước ngoài tự đi một mình lên núi, không có porter và không đăng ký với chính quyền để theo dõi thông tin và cứu hộ kịp thời. Một số địa phương đã không còn cấp phép cho người nước ngoài leo những ngọn núi trong phạm vi xã, huyện của họ.
Tôi khuyên Gil không nên đi lên núi một mình và giải thích lý do trên cho cậu. Thêm nữa, theo dự báo thời tiết, trên núi có thể có mưa trong mấy ngày tới. Trên núi có lán ngủ (mà lúc trước cậu nghĩ là “homestay”, nơi cậu có thể thuê chỗ ngủ và mua đồ ăn qua chia sẻ kinh nghiệm của cậu bạn cậu!) nhưng cậu cần phải đặt trước và trả tiền. Tốt nhất cậu nên thuê một porter để hỗ trợ cậu trong suốt chuyến đi. Porter sẽ làm các thủ tục đăng ký tên người leo với chính quyền xã, đặt chỗ ngủ trên lán, nấu ăn… và tất nhiên là dẫn đường cho cậu. Tôi đề xuất phương án cậu đi cùng nhóm tôi, tôi sẽ thông báo cho porter của nhóm là sẽ có thêm 1 thành viên nữa và hỏi xem họ thể có thêm một porter để mang đồ không, chi phí bao nhiêu. Tôi giải thích với Gil rằng tôi đã đặt số lượng ba porter cho nhóm bốn người của mình để mang đồ và hỗ trợ trong suốt chuyến đi. Nếu có thêm cậu thì phải có thêm porter hỗ trợ. Cậu hơi băn khoăn, có thể cậu đang suy nghĩ xem một người lạ như tôi có mục đích gì khi đề nghị như vậy. 🙂 Đây là phản ứng bình thường khi bạn đến một đất nước xa lạ lần đầu. Một lúc sau, Gil nói cậu sẽ đi theo nhóm tôi, nhưng vẫn đi riêng, không cần porter. Tôi giải thích rằng các lán trên núi đều có chủ và nếu cậu muốn ngủ lại lán thì cậu vẫn cần phải đăng ký và trả tiền, chỉ có các porter hoạt động ở khu vực này mới có thể làm việc đó. Cậu lại suy nghĩ một lúc rồi nói với tôi rằng cậu muốn đi cùng nhóm tôi theo lịch trình 3 ngày 2 đêm, nhờ tôi hỏi porter xem chi phí cho cậu như thế nào. Tôi gọi điện cho porter A Trừ (Sùng Trừ), một porter rất uy tín mà tôi và nhóm bạn tôi đã đi cùng trong những chuyến leo núi trước đây. A Trừ nói sẽ lấy giá bằng với giá của nhóm tôi. Tôi truyền đạt lại thông tin của A Trừ cho Gil. Cậu suy nghĩ mấy giây và nói rằng cậu sẽ cân nhắc rồi trả lời sau khi… đi tắm. Tôi kết thúc cuộc nói chuyện với cậu và quay lại thưởng thức trà nóng, nói chuyện với các bạn trong nhóm. Chúng tôi nói về kế hoạch ngày hôm sau và tận hưởng không khí trong lành, mát lạnh và yên tĩnh nơi đây.
Khoảng mười năm phút sau, trong lúc tôi vẫn đang nói chuyện với các bạn trong nhóm, tôi thấy Gil đã tắm xong và có vẻ như muốn nói chuyện với tôi. Cậu nói rằng cậu có thể tự vác balo của mình và nhờ tôi hỏi porter xem có thể giảm giá bao nhiêu cho cậu. Cậu không mang theo nhiều tiền mặt. Tôi gọi lại cho A Trừ và cậu ta nói giá sẽ giảm 30% và là giá cuối cùng. Gil đồng ý với giá cuối cùng đó. A Trừ cùng các porter khác đi cùng chúng tôi là những porter địa phương, họ là những người đầu tiên khai thác các cung leo núi khu vực Lào Cai và Lai Châu. Khi đi leo núi ở Việt Nam, tôi thường đặt tour trực tiếp từ các porter địa phương này chứ không đặt qua các công ty du lịch lớn. Giá tour đặt qua các porter địa phương này luôn rẻ và hợp lý nhất. Vì các công ty du lịch làm tour leo núi ở Việt Nam, sau khi nhận khách, vẫn phải thuê lại lán và porter dẫn đường từ những người như A Trừ. Bạn có thể tìm thấy các porter này trên các Nhóm trekking trên facebook như: Hội Đam Mê Leo Núi, Trekking & Hiking Việt Nam… Hoặc, khi bạn muốn leo ngọn núi cụ thể nào bạn có thể tìm kiếm thông tin trên Facebook hoặc Google, ví dụ “Trekking Tà Xùa” là tìm nhóm leo núi Tà Xùa…, sử dụng Google translate để liên hệ với porter địa phương. Ngoài ra, bạn có thể đặt tour qua các công ty du lịch nếu chấp nhận chi phí cao hơn.
Gil đã hoàn thành chuyến leo Putaleng cùng nhóm chúng tôi sau 3 ngày 2 đêm. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, cậu đều bật đèn pin để viết nhật ký ghi lại hành trình ngày hôm đó. Chúng tôi đã cùng nhau chinh phục đỉnh đỗ quyên; ngắm những bông hoa đỗ quyên đầu mùa; ngắm biển mây khi hoàng hôn xuống ngay sau một cơn mưa rào bất chợt (điều rất hiếm gặp với những ai leo Putaleng mùa này); trải nghiệm đi xuống một con suối dốc, trơn trượt, dài hơn 1km trong cơn mưa rả rích, lạnh buốt (Gil đã trượt ngã vài lần do phải vác balo nặng mà đá ở suối thì rất trơn); check-in trên đỉnh Putaleng trong cảnh mây mù sương khói. Suốt hành trình, tôi nghe cậu nói câu ‘you saved my life” ba lần. Cậu chỉ có chút tiếc nuối khi check-in đỉnh núi mà không nhìn thấy quang cảnh xung quanh. Tôi nói với cậu hãy quay lại vào thời gian từ tháng 11 đến tháng 12, mùa săn biển mây tuyệt đẹp trên tất cả các đỉnh núi ở Việt Nam. Đây là thời điểm trời lạnh, trong xanh và không mưa, là mùa phù hợp nhất để đi leo núi.
Việc đầu tiên khi xuống núi tôi thấy Gil gọi điện, cậu nói chuyện bằng tiếng Israel. Tôi nghĩ rằng cậu đang gọi điện về thông báo tình hình cho gia đình. Khi leo núi, chúng tôi không thể liên lạc do điện thoại không có sóng và không có 4G/5G. Tôi thường thông báo cho gia đình trước các chuyến leo núi để họ không lo lắng khi không liên lạc được. Gil kể lại cho chúng tôi rằng cậu vừa gọi điện cho cậu bạn, người đã giới thiệu cho cậu cung leo núi này mà không cung cấp đầy đủ thông tin. Cậu bảo thật may mắn vì cậu đã hoãn lại chuyến leo núi của cậu một ngày do thấy trời mưa và gặp nhóm tôi tối hôm đó. Cậu đến Việt Nam và nghe nói về các ngọn núi nơi đây, nhưng cậu không tìm được các thông tin hướng dẫn để tham khảo trên mạng. Chia sẻ của cậu và hình ảnh cậu ngồi viết nhật ký mỗi tối đã khơi dậy trong tôi động lực viết lại chuyến đi này. Tôi thường có thói quen tìm kiếm các thông tin trên mạng xã hội, google, youtube về nơi tôi sẽ đến trước mỗi chuyến đi. Năm trước tôi đã có một chuyến trekking Nepal thành công và an toàn. Tôi đã thu thập và học được rất nhiều từ các chia sẻ của các bạn đã có kinh nghiệm trekking Nepal trước đó. Tôi biết ơn những chia sẻ của các bạn rất nhiều. Tôi ghi lại một phần cuộc gặp gỡ và chuyến đi này như một kỷ niệm với bản thân và hi vọng có thể cung cấp thêm một số thông tin hữu ích cho những bạn nước ngoài đi du lịch và có mong muốn trekking những ngọn núi tuyệt đẹp ở Việt Nam.


